*
Anh lại về để nghe biển hát
Anh lại về để nghe biển hát
khúc ru tình từ thuở hồng hoang
sóng biển xanh, từ dạo biết lang thang
bến bờ xa lạc hoài vào ảo vọng.
Chiều Nhật lệ, rì rào ngàn con sóng
Dông bão khơi xa lắc thắc phía cuối trời
Dấu chân người cô độc với biển khơi
con thuyền cũ thở than gì trong đầy vơi câu hát cũ
Sương chiều đậu bờ mi ai ủ rũ
mắt biển xanh nhuộm tím mắt người dưng
dường như em trong mỗi đợt sóng lừng
như sương khói, bóng ảo mờ, ẩn hiện
Khúc nhạc tình, ngân nga từ lòng biển
vấn vít với lòng người, vọng mãi giữa mênh mang
chầm chậm hoàng hôn, nắng nhạt, tắt ánh vàng
chỉ còn lại mình anh, với hoang vu và màn đêm chợt đến.
Biển vẫn hát, khúc ru tình của biển
anh vẫn cô đơn, biển vắng, chỉ mình anh
vỡ vụn dưới bàn chân, những hạt cát trong lành
Thôi nhé biển, đừng hát mãi lời ru xưa nhòa nhạt
Trong ký ức vẫn đầy vơi bao câu hát
Về một thời biển chỉ biết ru êm.
để chiều nay anh lại nhớ về em
trong xa xót câu thơ anh một sớm đông đầy nắng.
Đã bao lần em một mình lang thang trên biển vắng
Trả lờiXóaCảm nhận vị muối trắng trong lòng biển bao la
Đã bao lần em hát mãi một khúc ca
“Trở về Suriento” mà mắt mờ đẫm lệ…
Sao em sợ hai chữ “cô đơn” đến thế
Bãi cát mênh mông chỉ có bóng hình em
rặng phi lao và hàng dừa ngát xanh
cùng con sóng giả vờ vô tư với tiếng rì rầm bí ẩn
những vần thơ anh làm lòng em xao xuyến
cứ rưng rưng nhớ lại những kỷ niệm năm xưa
Anh biết không buồn lắm vào những lúc chiều mưa
Biển nhòa nước, sóng sủi bọt trắng xóa
Đã qua rồi những tháng ngày hoang dã
Bỡ ngỡ, bơ vơ giữa bãi biển mỗi chiều
Nhưng cả hai anh mình cùng thấu hiểu
Giữa biển trời mình cô độc biết bao nhiêu