*
Anh hằng mơ, một lần thôi, tìm lại
Dải đồi hoang, biêng biếc sắc sim mua.
Nơi có một ngày, chống chếnh buổi chớm thu
bất chợt gặp em,
đường ngập nắng,
nhuộm má em, bừng đỏ.
Anh ngẩn ngơ: sao chiều vi vút gió
quá nhiều, quá nhiều, cho những sợi tóc em bay
Sơn nữ ơi!
Anh đã đi tìm
suốt cả một đời trai
Chỉ để gặp lại thoáng em - một chiều tàn nắng ấy.
Một chiều hoàng hôn - một chiều hoang dại.
Một chiều trung du, con đường nhỏ quanh co.
Sao em một mình, chiều muộn, đường xa.
Để kỉ niệm vỡ òa - đêm rực đèn đô thị
Để tiếc nuối đến từng chiều mộng mị
Lặng lẽ, lặng lẽ đi tìm, ngày ấy, trung du...
Một biến cố lớn trong đời đã khiến một chàng trai vừa qua tuổi mười bảy trở thành quân nhân, những năm tháng chiến tranh, gian khổ, thiếu thốn tưởng như khiến cho tôi- chàng trai ấy, bị mài mòn trong xơ cứng. Vấp váp đầu đời, tâm hồn bị thiêu cháy trong lửa đạn, chừng đó đã quá đủ để một người nhạy cảm trở thành chai sạn.
Một ngày, sự phiêu bạt đời lính đưa bước chân lẻ loi của tôi về vùng trung du cằn cỗi ấy, vượt qua khu rừng âm u mà phía sau nó là một không gian u tối, chứa đầy tội lỗi. Đường tìm về đơn vị trải trước mắt tôi một vùng đồi hoang vắng cằn khô trong nắng thu tàn. Tất cả chìm trong hoang vắng dữ dội, hoang vắng và hoang vắng, không một bóng người, không một mái tranh, tất cả có vẻ chìm khuất sau những lượn sóng của dãy đồi mọc đầy hoa sim dại và cây cỏ may. Tôi bước đi vô định trong một nỗi cô đơn thấm đẫm trong mỗi tế bào cơ thể, trước mắt tôi là bóng tối, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, với một nỗi buồn mênh mông.
Đột nhiên, trước mặt tôi xuất hiện một cô gái. Tôi không thể tin vào mắt mình, bởi nàng hiện ra quá thực sau một tán cây rực sắc tím hoa sim. Cô gái rảo bước trên con đường mòn về phía tôi, chiếc nón nghiêng nghiêng che ánh nắng chiều làm khuôn mặt nàng như được bao bọc trong một vầng sáng trắng, làm tôn thêm vẻ đẹp thơ ngây của người thôn nữ. Làn da trắng, vài sợi tóc mai phất phơ bay trong gió, khuôn mặt ngượng ngùng khi bất chợt gặp một chàng trai lạ. Nàng bẽn lẽn chào, rất nhẹ, như gió thoảng, còn tôi đứng như một kẻ ngớ ngẩn bên con đường mòn, dẫu rất muốn nói một điều gì đó nhưng miệng chỉ ú ớ không nói được câu gì ra hồn.
Trong lòng tôi đột nhiên trào dâng một tình cảm khó nói được thành lời, đó là lần đầu tiên tôi thấy xúc động lạ trước một người con gái. Rất khó hiểu, bởi còn đọng lại trong tôi là một nỗi nhớ day dứt, một sự hối tiếc hay một sự trách móc vu vơ, bởi tôi đã đành lòng để nàng bước đi, mà trước mắt là con đường vắng vẻ đến rợn người, nàng sẽ đi đâu, về đâu, trong chiều tàn nắng ấy? Tại sao tôi không mời cô gái dừng chân, chuyện trò, ít nhất là để được ngắm thêm dung nhan của nàng, cái điều mà tôi đang ấp ủ trong lòng, với một sự thuần khiết lớn nhất có thể của một người lính trẻ, và điều cuối cùng là làm một anh chàng Lục Vân Tiên hào hiệp, đưa em về đến nơi an toàn hơn trong màn đêm sắp buông xuống ấy.
Những suy tư của tôi dừng lại khi bóng hình người con gái ấy đột nhiên biến mất về phía một khu đầm nước, mà do ráng chiều phản chiếu nên tôi không nhìn thấy, có thể ở đó là nơi nàng đến, và tôi yên tâm bước đi trong một tình cảm còn kéo dài đến vài chục sau, để sự nuối tiếc biến thành bài thơ này, như một kỷ niệm thời trai trẻ đã quá xa xôi, nhưng cái đẹp thì sẽ gần mãi, gần mãi, cho lòng ta lắng dịu- trước hỗn mang sự đời.
HN như đang nghe anh kể một huyền thoại của tình yêu ! Thật lãng mạn ....
Trả lờiXóaChúc các anh như ý trong ngày nghỉ cuối tuần .