Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Hữu Loan và bài thơ "Màu tím hoa sim"

*


Có lẽ chỉ riêng với bài thơ "Màu tím hoa sim", nhà thơ Hữu Loan đã xứng đáng có một vị trí hàng đầu trong nền thi ca Việt nam. Chưa có ai bầu chọn cho ông, và rồi có thể chẳng có một cuộc bầu chọn như vậy, nhưng chắc chắn trong lòng người yêu thi ca sẽ còn nhớ mãi về ông, người đã viết lên những dòng thơ đi sâu vào tâm hồn người đọc. Không phải ngẫu nhiên mà có ít nhất hai thế hệ người Việt Nam đã đồng cảm với ông, phải chăng những mất mát ,đau thương của ông cũng là của chính họ. Bài thơ chỉ là cảm xúc đau đớn của ông khi mất người vợ trẻ yêu dấu nhưng nó đã nói lên được tiếng lòng của rất nhiều những con tim bị bóp nát bởi chiến tranh. Thực ra, chỉ có những đất nước bị chiến tranh tàn phá, những dân tộc bị đày đoạ, chém giết triền miên, những dân tộc mà từng có một thời trông ngóng hoà bình trong vô vọng thì mới có thể viết lên được những dòng thơ đau đớn, ngậm ngùi và thương cảm đến vậy. Nỗi đau của Hữu Loan không dừng lại ở những mất mát hữu hình, nỗi đau của ông còn tái diễn trong một hình thái khác, cũng có thể nói là ông cực đoan khi có phản ứng khá gay gắt trước cách xử sự của những người đã từng là đồng đội của ông. Thái độ đó của ông là có thể hiểu được, điều không thể hiểu được là cách mà người ta đã làm ngày đó và ngay cả bây giờ khi có ai đó vẫn cố tình "nhuộm màu cho những tác phẩm không màu".

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Bến sông quê


Nơi mẹ sinh ra tôi
xóm nghèo, ven một dòng sông nhỏ
Tuổi thơ trôi êm đềm
cùng dòng nước hiền hòa qua những bến sông.

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Bản tình ca ngày đó


                                              "...Hà Nội ơi ! Ngày đó tôi mang cây đàn...."
                                         - Nỗi lòng người đi - Anh Bằng.....Ngọc Chân?-
*
Tôi mười mấy,
 chưa có em nào cả!
Thuộc vài câu, rồi cứ vậy nghêu ngao
Mộng ngày xuân, nào đã biết gì đâu
Ôm đàn gẩy,  ngỡ mình trong ảo vọng !!!            

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Quỳnh





"...Hài văn lần bước dặm xanh
Một vùng như thể cây quỳnh cành giao. 
Khi chén rượu, lúc cuộc cờ
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên..." Nguyễn Du


p e khép bóng bên thềm
mơn man gió thổi qua miền thương thương
ánh trăng sao, mãi vấn vương
dát vàng vào phía giọt sương mơ màng

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

CÒN LẠI NHỮNG YÊU THƯƠNG


*
Có thể nào không em?
lời nhớ, lời thương,
lời tình yêu rực hồng như lửa
lại dễ dàng bày tỏ
như một thời xuân sắc đã qua?