Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Em đâu rồi... thuở Trăng biết làm thơ?

*
Lâu lắm rồi mới lại ghé qua
đọc trang viết của em mà lòng như chùng lại
một khúc nhạc buồn 

âm vang tê tái
em đâu rồi
thuở Trăng biết làm thơ?

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Đôi mắt lính Thăng long

*
Anh ngã xuống dười bầu trời Bình định
Hai mươi bảy tuổi đời,  còn bao ước mơ xanh
Nhẹ nhàng, vô tư, chân vững bước quân hành
Vào một chiều mây bay, anh trở thành bất tử.

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Vườn cải



Vườn cải 
vàng mênh mông
thắm rực cả cánh đồng
như đèn vàng khắc khoải
ai biết
lòng ai không?

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

Sẽ không bao giờ quên nổi



*
Anh vẫn hẹn lòng giữ mãi tình em
dù tình anh đành dấu trong hoa hồng đỏ
lời yêu thương dẫu ngàn lần muốn ngỏ
sao vẫn nghẹn lời, nấc nghẹn mỗi vần thơ.

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

MƯA THU


*

Mưa Thu về
rả rích rơi rơi!
thương chiếc lá úa vàng chênh chao góc phố.
Có ai đi xa nhớ về ngõ nhỏ
mà nôn nao chiều vắng nắng vàng.

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Bến bờ em

*
Đêm sắp tàn, 
anh lặng ngắm mây trôi
thành phố sáng đèn 
cho một ngày trăn trở
tiếng thu đi trong mênh mang nỗi nhớ
đọc thơ em, buồn đến lạnh tê lòng.

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

Bến đợi



*
Giữa muôn trùng bạc sóng đại dương
anh vẫn thức cùng sao rơi chân trời rộng.

Anh sẽ về


"Nhổ neo ra khơi
đêm nay khi trăng mọc

tầu anh sẽ nhổ neo ra khơi
Tạm biệt em yêu! vẫy chào thành phố cảng thân yêu..."hvt
*

Anh sẽ đi về phía cuối trời chiều
nơi đại dương mênh mông có ngàn trùng sóng vỗ.

những cánh Hải âu chao nghiêng về nỗi nhớ
Về phía em, người anh yêu đang khắc khoải đợi chờ.

Hoa tím


*
Dường như 
hoa cũng biết ...yêu
dường như....
tường đá cũng liêu xiêu 
tình

dường như màu tím
.. nhà mình
bỗng dưng nhuộm hết
..hoa xinh mọi nhà !!!

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

nắng chiều vương


*

Nắng chiều vương, nắng chiều vương
lẫn trong bóng lá
vẫn tươi
sắc hồng
tình mênh mông,
giữa hư không
vẫn xanh xanh lá
vẫn hồng hồng
hoa

Tàn tro



Đốt đi rồi..hãy giữ lấy tàn tro
dẫu một lần yêu hoa cũng cho đời vị mặn
Tro của Hoa Hồng màu gì
mà sâu lắng
như tiếng một loài chim đâm trái tim mình xuống bụi mận gai
 
Chỉ một lần yêu thôi
thà cháy bỏng hình hài, 
cho một lần yêu 
rồi mai về cát bụi....

Sông xưa


Ly giang Ly giang!
một thời ấy, còn lưu trong kí ức
Một dòng sông tắm mát một khoảng đời
một chiếc bè bình dị giống quê tôi
cũng tần tảo, ngược xuôi đời ngư phủ.

Đất Quế lâm, còn một thời để nhớ
lắng thời gian trong chầm chậm tuổi thơ ta
Thù, bạn quắt quay, biến đổi sơn hà
Đất Việt cũ còn lưu gươm Câu Tiễn

Sông vẫn thế, cuộc sống dường bất biến
mà thế nhân bỗng chốc nổi binh đao
Bè bạn chi đây? chốc chốc sóng ba đào
cho kỷ niệm một ngày thành tạp niệm

Thôi cứ giữ, lấy một thời lưu luyến
một dòng sông tắm mát một khoảng đời
một chiếc bè bình dị cứ trôi...trôi.

Em gái bói hoa


Người đàn bà nâng niu bông cúc nhị vàng
Hồn thiếu nữ mơ màng những sắc mầu hoa bướm.
Bao ước vọng
nối theo bao mộng tưởng 
về những chân trời lấp lánh trăng huyền mơ. 

Hương mộc lan

*
Hương mộc lan dịu dàng
một chiều Xuân
nghe nồng nàn, đằm thắm

Để vào Hạ
dịu êm hoàng hôn trắng
Anh muốn làm cơn gió lành, thầm lặng
đến bên em thủ thỉ tiếng yêu thương.

Mộc lan ơi!
trong trăm vạn nẻo đường
đưa ta tới thiên đường của tình yêu, nỗi nhớ
anh vẫn biết có biết bao ngăn trở
ngăn lối ta đi về phía ấy,những giấc mơ !

Nên có ngày anh viết những vần thơ
những ngọn lửa từ tim anh
thắp sáng miền hoang lạnh
để cháy bùng lên ngọn ngọc châu lóng lánh
đưa lối ta về
phía ấy
trọn yêu thương.

Thắp lửa


Người quay đi 
buông tay che ngọn lửa 
Gió ngang qua đùa giỡn thổi tắt rồi 
Que diêm cuối cùng trong đêm nồng nàn nhớ 
Đã thắp mình cháy đỏ lửa tàn rơi

Em ơi! thơ nghe từng chữ rã rời
trong trống rỗng  trưa nắng hè thành phố.
 Biết nói gì? lòng anh như mưa đổ
thành muôn giọt buồn, thương nhớ đến chơi vơi.

MÂY TRẮNG BAY ĐI

*
Nếu trở về... em hãy để con tim ở lại 
Với tình anh nồng nàn ...trăn trở , mê say
hồn thơ xưa vẫn cảm xúc dâng đầy.
Dẫu nuối tiếc vẫn còn đau trong tâm tưởng.

Cúc trắng


Cúc trắng nhị vàng, 
em bói hoa
cánh nhỏ bay bay, 

gió la đà
mang theo tình mộng 

về bến ước
chân trời có nắng ấm  
phương xa.

Mộng ước ngày nào, 

cũng đã qua
còn lại trong em, chẳng nhạt nhòa
một thời thiếu nữ yêu 
và mộng
hôm nay thắm lại nét phôi pha.