Anh ngã xuống dười bầu trời Bình định
Hai mươi bảy tuổi đời, còn bao ước mơ xanh
Nhẹ nhàng, vô tư, chân vững bước quân hành
Vào một chiều mây bay, anh trở thành bất tử.
Đôi mắt lính Thăng long đã không còn sáng nữa
mà sao vẫn long lanh mầu nắng sớm Ba đình
Vòng tay ôm đã không còn siết chặt
Để lại người tình nhòe nước mắt Vọng phu.
Bài ca nào ta hát đỏ mùa thu
để lính Thủ đô lên đường vẫn đọc thơ"... không ngoái đầu nhìn lại.."
Trời Phù cát không còn chiều nắng quái
Trận chiến cuối cùng,
dừng lại,
một mình anh!
Hà nội mùa này, trời cao trong xanh
lồng lộng gió, mênh mông hồn liệt sỹ
Khói nhang, hương trầm, muôn lòng một ý
hãy trở về đi, trầm mặc, những ban thờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video clips trực tiếp bằng cách sao chép URL hình ảnh ( chuột phải vào ảnh gốc lấy URL) rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.