Anh lại nhớ về em, đôi má hồng ửng đỏ
Bến sông Hương, con đò xưa đứng đó
Em đâu rồi, câu hát giọng đò đưa?
Huế mình ơi! thương quá những cơn mưa
rơi tý tách những giọt tình, giọt nhớ
người đi xa nghe câu hò than thở
những phận đời trên sóng nước Hương giang
Thương mẹ già An cựu sống lang thang
góc chợ Đông Ba mỏi mòn đời cát bụi
Thương em tôi nhọc nhằn, tăm tối
lăn lóc mưu sinh giữa lăng tẩm những triều xưa
Huế mộng mơ, thương Huế mấy cho vừa
Ta gửi lại lời yêu thương cho những tà áo tím
Cho trời xanh, cho một thời áo lính
Yêu như điên cho Huế mãi mộng mơ!
rơi tý tách những giọt tình, giọt nhớ
người đi xa nghe câu hò than thở
những phận đời trên sóng nước Hương giang
Thương mẹ già An cựu sống lang thang
góc chợ Đông Ba mỏi mòn đời cát bụi
Thương em tôi nhọc nhằn, tăm tối
lăn lóc mưu sinh giữa lăng tẩm những triều xưa
Huế mộng mơ, thương Huế mấy cho vừa
Ta gửi lại lời yêu thương cho những tà áo tím
Cho trời xanh, cho một thời áo lính
Yêu như điên cho Huế mãi mộng mơ!
Dẫu chưa biết ,chưa một lần đến Huế
Trả lờiXóaThấm đẫm trong ai chiếc nón Bài Thơ
Và được một lần ngắm cảnh trời mơ
Bến sông Hương cùng câu hò Vỹ Dạ ...
Anh rất muốn, một lần đưa em về Đập Đá
XóaThăm Đông Ba chợ cũ, tiếng ai buồn
ừ, thôn Vĩ vẫn màu xanh cây lá
để bác Hàn mời gọi khách thăm thôn.
Vẫn lững lờ, mềm mại nước sông Hương
màu áo tím dù đã bớt màu thương nhớ
Hàng phượng vĩ bên đường thương tình ai dang dở
mỗi hè về màu đỏ mãi vấn vương.
Hãy một lần về với Huế thương
nghe câu hát buồn về chiều mưa xứ Huế
Ngắm cung đình xưa, của một thời dâu bể
tâm hồn ta sẽ lắng đọng cùng sông nước Hương giang
Tâm hồn em, sẽ ngân mãi tiếng đàn.
Huế ơi sao mà thương đến vậy.
Trả lờiXóaÁo tím mong manh nón bài thơ duyên dáng.
Cứ nôn nao lòng anh chiều nay bảng lảng.
Nhớ dáng em theo chiều dọc sông Hương.
Một thuở cung đình trân quí yêu kiều.
Mỗi chiều hoàng hôn buông con thuyền trôi lờ lững.
Thành cổ rêu phong vẫn âm thầm mưa nắng.
Bóng dáng Vương Triều trống vắng quạnh hưu.
Chỉ còn em vẫn dáng kiều dấu ấn.
Nhỏ nhẹ câu chào đằm thắm giọng ca.
Món ngự Thiện Hoàng Cung giờ trở thành dân giã.
Áo Hoàng bào khách vẫn mặc ngồi Ngai.
Chỉ dòng sông , con đường và em, cô gái Huế.
Vẫn nghi một thời mang đậm ký ức xưa.
Vẫn áng tím hoàng hôn, chiều về, cơn gió nhẹ.
Vẫn tím màu sắc tím mãi không phai.....!!!
Đất nước hai đầu, gánh nặng đôi vai
XóaHuế chắt chiu cả hai đầu nỗi nhớ
câu thơ xưa đọng lắng từng trang vở
em thơ tới trường, vang khúc hát quê hương.
Huế mộng mơ dài rộng những con đường
Em gái Huế với nụ cười rạng rỡ
Vẫn theo ta những tháng ngày trăn trở
ước mong ngày trở lại với Huế thương.