Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

Nốt nhạc mong manh

*
Anh lắng nghe 
từng nốt nhạc mong manh
từng giọt ngọc long lanh từ ánh trăng huyền mơ ảo.

những cơn bão 
cũng dường như gào thét đâu đây!

Trong đêm khuya 

bóng tối thêm dày
có tiếng nỉ non của côn trùng rả rích
tiếng con chim nhỏ
lích chích, lích chích

Màn mây hạ thấp
từng dòng thơ như thấy lại niềm vui đã mất
bởi gian dối tình người.

vời vợi những suy tư trăm mối tình đời 

xé nát cõi lòng anh trong ngày buồn 
lạnh vắng... đêm thâu

Đêm sẽ lại sáng
cho câu thơ anh lại nhẹ nhàng trong trẻo
như tên anh vằng vặc giữa trời,
anh sẽ lại làm những câu thơ trăn trở,
chơi vơi
về những tâm hồn không nhuốm màu tục lụy

anh sẽ làm thơ về những dòng suy nghĩ,
ca ngợi những con người bình dị,
đượm sắc màu nhân ái bao la,

những tâm hồn biết yêu thương, 
nồng thắm, 
hiền hòa
không hề biết tới những tính toan hèn kém

một đời anh
luôn cần mẫn với những chuyến đi mải miết
tìm kiếm tình yêu trong mịt mù biển sóng đại dương
và trở về với những lời thơ mộc mạc
trả lại cho đời thường
tình người
chan chứa yêu thương.